Quảng Cáo 720x90
Searching...

Mạn đàm về Trung Quốc

Cập nhật: Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014 Hiện có: 0 bình luận Tag: , Tác giả:


         Đề tài viết về Trung Quốc dạo này nhiều lắm, có thể nói rằng đầy rẫy khắp nơi, bởi người người chửi Trung Quốc, nhà nhà chửi Trung Quốc. Chửi có hề hấn gì đâu, chửi bới bọn Trung Quốc đến gây hấn, ăn cướp chủ quyền đất mẹ mình thì có tội gì đâu. Hôm nay tác giả xin phép mạn đàm về “anh cả” Trung Quốc theo một vài khía cạnh mang tính hài hước hơn.
           Đầu tiên, nếu kể đến Trung Quốc chúng ta phải nghĩ ngay đến một đất nước mà có số dân  đông nhất thế giới, đến nỗi Mao Trạch Đông-vị Hoàng đế thứ nhất của nước Trung Hoa hiện đại đã từng ví von rằng “mỗi người dân trên đại lục nhổ một bãi nước bọt là có thể nhấn chìm cả đảo Đài Loan”, thậm chí vị Hoàng Đế xem mạng người như ngóe này còn phát biểu rằng “chiến tranh nguyên tử chẳng hề hấn gì, có chết đi vài chục triệu người vẫn còn là ít”. Vì vậy, xét về dân số thì Trung Quốc là “khủng”. Nếu chỉ căn cứ vào mỗi yếu tố số dân thì có lẽ Trung Quốc mãi là nước lớn. Dân số Trung Quốc chủ yếu là người Hán, mà người Hán trong lịch sử đã đánh dạt các dân tộc khác trên lãnh thổ Trung Quốc phiêu bạt về các hướng khác chẳng hạn như hướng Nam để tìm kiếm không gian sinh tồn mới. Nhưng lạ thay, trời phú cho người Trung Quốc cái tính ương ngạnh và tự cao tự đại, tự cho mình là “trung tâm của hạ giới”, quanh năm gây chiến liên miên để mở rộng bờ còi, đặt ách đô hộ lên các Quốc gia, dân tộc nhỏ bé xung quanh. Các Hoàng Đế Trung Hoa cổ đại cho đến các nguyên thủ Quốc gia hiện đại đều vỗ ngực đen đét tự cho mình là “thiên tử”, là thiên tử nhưng coi trời bằng nửa cái vung sứt. Có thể nói rằng “xâm lược, ăn cướp” là bản chất ngàn đời của Trung Quốc.

      Xét về văn hóa thì Trung Quốc được thế giới coi là chẳng thua kém ai, là nơi sản sinh ra Nho giáo, là nơi phát sinh và cư ngụ của các nhà tư tưởng lớn như Khổng Tử,  Mạnh Tử. Cũng là nơi cho ra các tác phẩm văn học lớn như Hồng Lâu Mộng, Tam Quốc, hay là nơi phát minh ra các sản phẩm như la bàn, thuốc súng…Tóm lại nền văn minh Trung Hoa vẫn được xem là không kém gì Tây phương. Và đến bây giờ cũng vậy, là một nền kinh tế lớn thứ 2 thế giới, quân sự cũng vào thuộc top khủng, là thành viên thường trực của Hội đồng bảo an Liên Hợp Quốc.
        Với bản chất “thâm như Tàu”, cộng với “gien xâm lược” nên Trung Quốc không ngán bất cứ nước nào. Từng là em của “Liên Bang Xô Viết” một thời hương lửa mặn nồng giữa hai Hoàng Đế “Mao-Stalin” nhưng ngay lập tức Tung Quốc lật mặt quay trở lại cắn vào đít Liên Xô và bất hòa mâu thuẫn hàng thập kỷ. Còn về đối xử với các anh em huynh đệ khác thì Trung Quốc trí trá vô cùng, vừa giúp sức, vừa phá hoại các nước bé để kiềm tỏa và bắt buộc sự phục thuộc vào Trung Quốc. Cụ thể nhất cho chính sách này đó là việc dung dưỡng thể chế “Triều Tiên” hiện nay, một đất nước nửa phát xít, phong kiến gia đình trị với các mác giả tạo chủ nghĩa Cộng sản. Nếu được ví Trung Quốc hiện nay, khó có hình ảnh nào hợp hơn đó là một băng đảng xã hội đen sau những năm cướp giật, bảo kê giàu có đã đội mặt nạ để sống trong xã hội văn minh. Nhưng cái bản chất xã hội đen, bản chất cướp giật để sống vẫn tàn dư trong máu, ngấm sâu vào từng thớ thịt nên không thể từ bỏ được. Bên ngoài chúng vẫn ra vẻ là những thành phần tử tế của xã hội văn minh, nhưng bản năng cướp bóc, ức hiếp kẻ yếu vẫn bộc lộ qua các hành động xâm lược trắng trợn và trơ trẽn. Bất chấp sự lên án của các nước lớn, sự phản đối của cộng đồng Quốc tế. Bên trong Trung Quốc duy trì một lực lượng vũ trang mạnh mẽ và hung bạo, đàn áp bất cứ các cuộc nổi dậy của các dân tộc đang bị người Hán nô dịch. Những cuộc bạo động liên miên ở Tân Cương, Tây Tạng là ví dụ điển hình cho tình trạng bất ổn do chính quyền cướp bóc Trung Quốc gây nên.
      Bên ngoài thì sao. Cũng như khi xưa, tên côn đồ đội lốt người văn minh Trung Quốc sẵn sàng đánh chiếm bất cứ lãnh thổ của nước nào có chung đường biên giới, hay nói cách khác là sẵn sáng đánh chiếm bất cứ mảnh vườn nào của nhà hàng xóm nếu thiếu sự bảo vệ. Chẳng hạn như Trung Quốc đòi chiếm của Nga đến 1, 6 triệu km vuông ở vùng Viễn Đông, đã chiếm của Ấn Độ một khu vực lãnh thổ rộng lớn sau cuộc chiến tranh biên giới năm 1962. Trơ trẽn nhất là đã ngang ngược công nhiêm cưỡng chiếm Hoàng Sa của Việt Nam vào năm 1974, bãi Gạc Ma thuộc Trường Sa Việt Nam vào năm 1988, hiện nay Trung Quốc đang dùng dàn khoan khổng lồ HD981 để đe dọa Việt Nam và thế  giới, xâm phạm một cách trắng trợn chủ quyền lãnh thổ Việt Nam…Tóm lại, đã là côn đồ nên hắn bất chấp bất cứ ai, thách thức bất cứ ai. Chưa giới hạn ở đấy, một số học giả trong phái diều hâu của giới quân sự Bắc Kinh còn công khai ý đồ hối thúc tập đoàn Tập Cận Bình trong tương lai sẽ tiến hành 6 cuộc chiến tranh để “cướp đoạt” lãnh thổ của nước khác.
       Không những thế, Trung Quốc còn thể hiện bản tính côn đồ và dơ bẩn thông qua nhiều hành động phá hoại sự phát triển của các nước khác. Cụ thể nhất là thông qua thương lái để thu mua một cách kỳ dị các loại nông phẩm như lá điều, râu ngô, rễ tiêu….Về thương mại và đầu tư thì nuôi dưỡng các chính quyền độc tài, khuyến khích thương nhân dùng tiền hối lộ để đem về dự án. Từ đó đưa người Hán vào khai thác, tạo nên những hệ quả rất lớn về kinh tế, xã hội và môi trường sống cho các nước bản địa. Tiêu biểu nhất là việc Trung Quốc đang bóc lột thậm tệ tài nguyên của một số nước Châu Phi trong nhiều năm qua, nhưng mồm vẫn thơn thớt là đầu tư và viện trợ cho các nước nghèo Châu Phi.

       Xin nói thêm rằng xét về mặt học thuyết chiến lược của Trung Quốc hiện nay đang có những thứ gần giống với chế độ phát xít ngày xưa. Đó là lấy chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi làm nền tảng, mong muốn mở rộng tối đa không gian sinh tồn cũng như nô dịch các dân tộc nhỏ bé, ngang ngược trắng trợn, tập trung quyền lực tối đa vào một người và giới quân sự đang có vẻ thắng thế. Đây có thể cho thấy rằng một dấu hiệu của phát xít mới Châu Á đang hình thành. Và là hệ quả của “thiên tính” tham tàn Đại Hán cộng với sự trỗi dậy sau những năm dài ẩn mình chờ thời.
Chắc chắn rằng trong một tương lai không xa thế giới văn minh sẽ phải đối mặt với hiểm họa Trung Quốc. Và điều chắc chắn rằng thế giới sẽ trải qua những đau thương và tang khốc nhưng sẽ không bao giờ thất bại mà thậm chí còn đè bẹp sự xấu xa đó để tiến tới văn minh thực sự.
Quốc Thái 





Các chủ đề liên quan

- Liên kết quảng cáo -
QUANG CAO O DAY