DƯƠNG TỰ TRỌNG, VÌ ĐÂU NÊN NỖI!
Cách đây chừng 10 năm, Bùi Quốc Huy – từng là Thứ trưởng Bộ Công an, Giám đốc Công an Thành phố Hồ Chí Minh ra hầu tòa trong vụ án Năm Cam “khét tiếng giang hồ”, đến nay lại một sếp lớn nữa của ngành Công an là Đại tá Dương Tự Trọng, Phó Giám đốc Công an Thành phố Hải Phòng đứng trước vành móng ngựa, với tội danh “Tổ chức người khác trốn đi nước ngoài” theo Điều 275 Bộ Luật hình sự. “Người khác” ở đây thì ai cũng rõ đó là người anh trai ruột Dương Chí Dũng, kẻ phạm tội “tham ô tài sản” và “cố ý làm trái” mới bị tuyên án tử hình hôm 16/12/2013. Điều đó thể hiện sự nghiêm minh của pháp luật.
Anh em như thể tay chân. Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần |
Những người con trong một gia đình quan chức danh giá đã thực sự giẫm đạp lên truyền thống gia đình. Suốt mấy chục năm công tác, chiến đấu cống hiến cho sự nghiệp cách mạng, vậy mà giờ đây lại trở thành những tên phạm nhân, để cả xã hội phải lên án. Người ta là dân đen chẳng nói, đằng này toàn những Chủ tịch, Giám đốc, Cục trưởng này nọ. Vì đâu mà gia đình nhà này gặp đại họa như vậy? Phải chăng gieo nhân nào, gặt quả nấy!
Nhắc đến Dương Tự Trọng mọi người đều đã quá quen thuộc với “khắc tinh của tội phạm hình sự Hải Phòng”. Đây là một vùng đất nóng với sự hoạt động phức tạp, lưu manh của tội phạm. Một Trưởng phòng Cảnh sát hình sự với bao chiến công làm nức lòng lãnh đạo và nhân dân, được trao quyền Phó Giám đốc để phát huy và cống hiến nhiều hơn nữa, tiếc rằng chức quyền ấy bị sử dụng không đúng chỗ, dẫn tới sai phạm. Ông Trọng là người giỏi chuyên môn, nghiệp vụ cảnh sát, phải nói những gì mà vị Đại tá đã làm cho ngành Công an là đáng ghi nhận, song cũng với những gì ông ta làm là phạm điều 275, BLHS cộng với chỉ đạo cán bộ thuộc quyền làm giả giấy tờ tùy thân, rồi bồ bịch bên ngoài thì thật đáng xấu hổ. Người ta bảo “lắm tài nhiều tật”, Dương Tự Trọng là ví dụ đắt giá cho câu nói này.
“Có công ắt được khen, có tội ắt phải phạt”. Khen cũng đã khen rồi, hình phạt cũng đã tuyên. Dương Tự Trọng nặng một chữ tình và đã đánh đổi tất cả vị thế, quyền lực và danh dự chỉ vì người anh.
“Anh em như thể tay chân
Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần”
Ca dao xưa dạy dỗ anh em phải yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Mọi người có anh, có em, nếu không phải là người sống bạc nghĩa, bạc tình thì ai cũng chăm lo cho người anh, người em của mình. Anh em dù “dở”, dù “hay” cũng phải đỡ đần lẫn nhau. Hơn nữa họ lại là anh em ruột. Ông ta không thể khoanh tay đứng nhìn người anh sắp sửa bị bắt, một gia đình quyền lực và với những gì mà Tự Trọng có là nguyên nhân khiến ông ta phạm tội. Nếu không có người anh này, chắc giờ đây không đến nỗi cơ sự này. Bây giờ nếu hỏi một ai đó: Nếu đặt vào tình cảnh của Dương Tự Trọng, họ sẽ làm gì? Chắc sẽ có nhiều cách hành xử khác nhau, xin hỏi có ai tổ chức cho anh mình trốn không? Xin hãy cho ông ta một lời khuyên tốt nhất, chứ ở đời này “vải thưa sao che được mắt Thánh”.
Và với Dương Tự Trọng đúng là khi quyền lực còn tỏa sáng, chẳng dễ gì thấy được những mảng tối khuất lấp phía sau ánh hào quang của nó. Song mức án 18 năm tù có phải là quá nặng đối với Dương Tự Trọng. Dương Tự Trọng bình thản đối mặt chấp nhận mức án tòa tuyên, nạt vợ con không được khóc, cũng thể hiện khí thế của một người anh hùng từng là thiên địch của bọn tội phạm, giang hồ Đất Cảng.
Bố Ku Hải
Bình luận trên Facebook 0 nhận xét